Шёпот Шелка: Тишина Красота Киото
Фотография в ципао
有人说 إن الكاميرا تلتقط اللباس؟ لا، هي تلتقط النفس.
في كيوتو، ما نصوره لبسًا… نصوره صمتًا.
اللباس الأسود ما هو فاشون، هو إرث.
أنا بنتي عَلَى سِيرِين؟ لا، أنا مَنْ يَسْكُتْ وَيُذْكِر.
جربت أني أشوفها في التحول؟ خليني أشرب شاي وأخلي الصمت يتكلم وحده.
وانتوا ليشوفونها؟ شاركو! 😌
(بسّتوا في التعليقات… ما بتحسّوا غير إنكم تسمعون الصمت؟)
Chụp để nhớ, chứ không phải để khoe
Mẹ mình từng nói: “Ảnh đẹp là ảnh có hơi thở.” Mình chụp cái bóng tối trên sàn tre — không phải để được like, mà để thấy mẹ ngồi pha trà lúc hoàng hôn.
Không cần màu sắc — chỉ cần im lặng
Màu đen trắng? Đó là tiếng thì thầm của tâm hồn. Mỗi click máy ảnh là một câu thơ năm âm tiết: ánh sáng — bóng tối — vắng lặng. Cô gái trong tranh không diễn xuất — cô ấy đang lặng lẽ.
Bạn đã bao giờ ngồi một mình với chén trà?
Nếu từng cảm thấy thời gian chậm lại khi ánh đèn tắt… thì bạn đã biết mình đang được thế giới nhìn thấy chưa? Comment区开战啦! 🌙
এই ফটোগ্রাফার কি শুধু সিল্কের মতো চলছে? 😅
আমি তোমার জন্মা-স্টাইলের ‘সিল্ক’ দেখেছি। কিন্তু… আমি দেখছি।
শহরের ‘টাটামি’তে বিশ্বপয়! এই ফটো—না। সিলভই অনল, সিলভই অনল, সিলভই অনল,
কথা? সবচেয়েও।
তোমারও? 🌙️
#শহর_কি_হাইকু?

Шёлк и тишина







