Коли світ починає говорити
Фотографія Qipao
الضوء تتكلم؟ بس ما يهمس غير الحرير! شفت السترة اللي بتسَبّح، والحرير اللي ما هو قماش، ولا حتى كاتِب… دُمْتَ فِي بَرْكْلِين! حسيت خِطْفٌ لِي نَعْرِقْ وياك؟ أنتوا كيف؟ لا عاجز، ولا مُهَمّش، ولا حتى لحظة… لكنّها صلاة! 🤫
صُوَرٌ من زمنٍ ما نعرفه… وكلّ شتارة فيها روح! المعرض؟ لا، يا حبيبتي… هذا كلامُ الصمت اللي يهزم القلب!
التعليقات؟ افتحها تحت الستارة وقولوا لي: “أنا قادرين نحسّ؟” - هاتخُذ النور، والحرير يهمس… ونحن نحبّه!
Ánh sáng nói gì?
Chụp 62 ảnh trong 3 tháng… mà không có một tiếng cười nào?!
Tôi là Zhou Yuxi — con gái của Hà Nội lặng im, nhưng lại chụp bóng ở Brooklyn! Bố tôi vẽ bóng tối; mẹ tôi dạy tôi sự yên lặng… và rồi… ai đó quên cả cách nói chuyện.
Cotton và lụa? Không phải vải — đó là da nhớ chạm! Mỗi khung hình đều là một hơi thở ngưng lại.
Bạn nghĩ đây là nhiếp ảnh? Không.
Đó là thiền với máy ảnh.
Cái áo của y tá? Không sexy — nó thiêng liêng.
Còn bạn thì sao? Comment区开战啦!
Nakakaiyak talaga ‘yan! Ang light ay nagsasalita—pero hindi sa salita… sa tisoy ng sinulat! Si Zhou Yuxi ay di pumunta sa fashion… kundi sa hininga ng mga damit na alam ang touch ng kanyang ina. Hindi ito photography… ito ay meditation na may camera at may sayaw sa ulan! Bakit ba sila’y nag-iisip na may fetish? Eh ‘di ako! Ang silk stockings? Yung kulay na ‘yan… parang balat ng nakaraan! Sa Brooklyn? Opo, pero may Shanghai vibes pa rin! Kaya nga lang… kayo咋看? Comment section: open na open!
Ánh Sáng Nói Chuyện Gì?
Bạn nghĩ đây là ảnh chụp? Không. Đây là tiếng thở của màn mưa trên cửa sổ — nơi mẹ tôi dạy tôi cách im lặng mà không cần lời nói. Tôi đã chụp 62 bức hình trong 3 tháng… không phải để like hay share, mà để nghe ánh sáng thì thầm gọi tên mình. Cotton và lụa đâu phải vải? Chúng là da nhớ chạm. Bạn đã bao giờ nghe một cái bóng nói yêu thương chưa? Comment区开战啦!

Тиша шовку






