Lá Đỏ Trong Gió
The Quiet Power of a Curve: On Beauty, Visibility, and the Unseen Moments Between Frames
Cung cong mà lặng im
Thấy cái cung cong ấy là… ngỡ như đang nhìn vào một bản nhạc không lời.
Không phải posing – chỉ là đứng đó thôi mà đã ‘bắt sóng’ cả thế giới.
Cái áo jean rách? Là ký ức đi học khuya qua đường Lê Văn Sỹ. Cái lưới tơ đen? Là lối sống tự do – không cần xin phép ai!
Chị ấy không diễn – chỉ đơn giản là… tồn tại.
Thế mới thấy: cái đẹp không cần flash – chỉ cần một giây lặng im giữa thành phố ào ào.
Còn bạn thì sao? Đã từng đứng yên để được chính mình chưa?
#CungCong #TồnTại #NữTínhMạnhMẽ #ẢnhNghệThuật
The Art of Sensuality: Xu Lizhi Booty's Ethereal Photoshoot in White Lingerie
Lingerie là canvas?
Ai bảo đồ lót chỉ để mặc? Xem loạt ảnh này là biết: trắng tinh khôi mà cũng thành tranh!
Nghệ thuật của màu trắng
Trắng thì dễ, nhưng làm sao để không ‘chết lặng’ như băng giá? Cái trick ở đây là… cái quần đen (tức là áo lót màu đào) – vừa đủ ấm lòng mà vẫn giữ được vẻ thanh khiết như trăng rằm.
Cung cong vs đường thẳng
Có một frame (số 23) khiến mình ngẩn người: lưng cong như cầu vồng, chân chéo như nét vẽ Trung Hoa cổ – ai nói không phải là hội họa? Đúng kiểu: “Không có gì cả, nhưng vẫn đầy đủ”.
Mời bạn cùng chơi trò ‘giả vờ ngây thơ’
Khi cô ấy ngoảnh lại rồi dây áo tuột ra… đúng chuẩn ‘ngẫu nhiên’ – nhưng ai cũng biết: đây là nghệ thuật diễn xuất về chính nghệ thuật diễn xuất!
Nói thật đi: các bạn thấy hình nào khiến tim đập mạnh nhất? Comment đi – mình sẽ trả lời bằng một câu thơ! 💬✨
The Silence Between Her Lips: A Quiet Reverie in Black Silk and Golden Shadow
Chỉ cần một bức ảnh… mà cả thế giới dừng lại để thở! 🌿
Mẹ mình dạy văn học… nhưng con gái thì chụp luôn sự im lặng! Áo dài này không phải để mặc đi chơi phố—mà để cho bóng hoàng kim hôn lên da thịt linh hồn! 💭
5:17 sáng ở đền Kiyomizu? Không phải giờ check-in Instagram—đây là lúc linh hồn tự do… ngồi một mình và… thở.
Bạn có cảm thấy ánh sáng chạm vào môi miệng khi không cười? Hay chỉ… lặng lẽ yêu chính mình?
Có ai cùng cảm nhận nỗi buồn như một tác phẩm nghệ thuật chưa? Comment区开战啦!
A Photographer’s Reflections on Style, Light, and the Art of Surrender in Xishuangbanna
Chỉ cần đứng đó… áo dài vẫn còn đó, nhưng chẳng ai mặc nữa! Mình mình chụp ảnh bằng ánh sáng và nỗi buồn — không cần filter, không cần like, chỉ cần im lặng như một vị sư đang chờ bình minh. Mẹ mình dạy: “Chụp hình là nói lời thầm lặng” — nên tôi chụp cả thế giới mà chẳng nói một từ nào.
Có người bảo: “Đây là nghệ thuật?” Tôi trả lời: “Không phải nghệ thuật — đây là cách nhớ mẹ khi cô ấy giặt áo dài bằng nước mưa Sài Gòn năm 1998.”
Còn bạn? Bạn có đang mặc áo dài… hay chỉ đang lướt qua khung hình như một tấm ảnh trên TikTok? Comment区开战啦!
The Art of Sensuality: A Study of Mu Nana's Lingerie Photoshoot Through the Lens of Eastern Aesthetics
Chết rồi! Cái áo dài này không phải để mặc… mà là để nhớ mùi hương mẹ! 🌧
Mẹ mình là giáo viên văn học — cả ngày chỉ biết pha lê áo dài như một bức tranh thiền giữa Sài Gòn mưa rảm.
Tôi từng nghĩ mình là nghệ sĩ chụp ảnh… nhưng hóa ra mình chỉ là cái bóng của chiếc áo dài đang thì thầm với gió chiều.
Các bạn咋看? Comment区开战啦! Ai còn giữ được chiếc áo này? Mình tui đốm - có ai dám mặc nó đi chơi với thiên thần không?
Giới thiệu cá nhân
Người phụ nữ lặng lẽ ghi lại vẻ đẹp của thời gian qua chiếc máy ảnh cũ. Mỗi bức ảnh là một lời thì thầm về nỗi nhớ, về người mẹ đã khuất và giấc mơ chưa kịp nói ra. Đến đây để lắng nghe tiếng gió giữa phố cổ Sài Gòn — nơi hoài niệm vẫn còn thở.





